Ăn bóng đá, ngủ bóng đá

Ăn bóng đá, ngủ bóng đá

BỐ GIÀ!


Coi lại 2 lần bố già bộ năm 1972 mà vẫn thấy hay, hay trong mọi thứ từ âm nhạc, diễn viên cho đến nội dung câu chuyện.:)
Mọi người khi nhắc đến bộ phim này thường nhắc đến Marlon Brando trong vai Vito Corleone như là 1 vai diễn kinh điển, nhưng đối với riêng mình thì quả thật ấn tượng sâu sắc nhất chính là diễn xuất của Al Pacino trong vai cậu con trai Michael. Cậu con trai Michael khởi đầu phim là 1 anh lính mới xuất ngũ đã đạt được rất nhiều huy chương trong chiến tranh và ko hề có ý định tham gia vào gia đình mafia mà ông bố Vito gây dựng nên, thế nhưng đến kết thúc bộ phim chính Michael chứ ko ai khác đã lạnh lùng thanh toán tất cả các băng nhóm khác để trở thành ông trùm của Newyork.
Diễn biến tâm lý của Michael thật sự đã được Al Pacino thể hiện quá hay, từ lúc anh cảm nhận được dòng máu mafia với khả năng ứng xử bình tĩnh đến lạnh lùng trong đoạn phim mà Michael lần đầu tiên giết người cho đến cảm giác đau đớn khi cả anh trai lẫn người vợ đầu tiên bị giết và cuối cùng là sự lạnh lùng trong lễ rửa tội cho cháu trai trong khi đàn em Michael đang thanh toán đẫm máu những băng nhóm đối địch. Đoạn phim ấn tượng nhất đối với mình có lẽ là cận cảnh khuôn mặt của Michael trong đoạn phim anh chuẩn bị rút súng giết Sollozzo, khuôn mặt với đôi mắt mở to bất thường toát lên sự đấu tranh nội tâm dữ dội trong con người Michael kết hợp với tiếng máy bay hạ cánh ù ù, tiếng bánh xe máy bay tiếp đất ken két đã làm cho khán giả như nín thở theo nhân vật.

1 điều ấn tượng nữa của bộ phim chính là ánh sáng với gam màu tối là chủ đạo đạo diễn F. Coppola như muốn khắc họa lên cuộc sống luôn chìm trong bóng tối của giới mafia.Màu áo vét đen của các nhân vật thường bị lẫn vào chính bối cảnh tối xung quanh, chỉ có gương mặt được chiếu sáng và nổi rõ từng biểu hiện dù rất nhỏ.Nhiều cảnh đường phố trong phim được phủ một màu đen đặc, chỉ có một vài chấm sáng phát ra từ đèn pha ô tô. Màn đen đó bao phủ cho các vụ thương lượng, những cuộc thanh toán hoặc sát hại của các băng nhóm mafia. CHỉ qua cách sử dụng ánh sáng của bộ phim mà F.Coppola làm mình cảm thấy không khí quá căng thẳng và đầy nguy hiểm rình rập, 1 ko khí rất mafia.!
Và cuối cùng là âm nhạc trong bộ phim, rất nhiều giai điệu hay đã vang lên trong bộ phim này mà ấn tượng nhất vơi mình chính là ca khúc Speak Softly Love khi Michael đang lang thang trên miền thảo nguyên nước Ý. Ca khúc này cũng đã trở thành 1 ca khúc ko lời thuộc vào loại bất hủ cho đến tận ngày nay.Kết thúc bài viết mời các bạn thưởng thức lại ca khúc tuyệt với này ^^

2 nhận xét:

  1. Hey mình thích nhạc nền của blog bạn, nhưng khi click để đọc bài viết này của bạn, thì nhạc của bài "Speak softly love" với nhạc nền của blog trộn với nhau, không nghe ra được bài nào cả. Phải chăng bạn nên bỏ nhạc nền đi, hoặc đừng để auto nhạc bài hát trong post, chỉ để link bài hát cho người đọc click vào nghe riêng (sau khi tắt đi blog của bạn để khỏi bị nhạc nền chen vào :P) Nice blog anyway!

    Trả lờiXóa
  2. Ừm, mình đã sửa lại rồi, tk bạn đã góp ý nhé ^^

    Trả lờiXóa

Page